Về tôi

Ảnh của tôi
Đà Nẵng, Vietnam
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Tôi thích Tâm người khi người đã chết - Trình Phổ



Loài người như loài thú hoang
Có mắt nhưng không nhìn
Có tâm nhưng không thấy
Chung quanh chỉ có mình ta
Làm khổ đau cho người mình thưong, mình ghét
Nhưng vẫn tưởng là mình đang làm những điều hy sinh cao qúy
Đâu có biết chỉ cần một bàn tay ấm áp.

Loài người như ngọn lửa bùng lên
Đốt cháy thành than người mình thương mình ghét
Nhưng vẫn tưởng mình mang cho ánh sáng
Đâu có biết, đôi khi ánh sáng không cần
Mà chỉ cần hơi ấm tình người

Loài người như cơn bão tố
Giận gĩư, quay cuồng đạp đổ chung quanh
Nhưng vẫn tưởng mình mang cho gió mát, nước trong
Đâu có biết, đôi khi gió nước không cần
Mà chỉ cần những lời tha thứ

Tôi thích mặt trời buổi tối
Tôi thích mặt người sau đôi bàn tay che kín
Tôi thích Tâm người khi người đã chết
Tôi thích hành lang khu phố nghèo
Tôi thích một mình
và tôi thích chính tôi trong phòng không ánh sáng
vì loài người là mưa là gió là nắng là bão tố
là mặt trời ban ngày

[trình phổ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.