Về tôi

Ảnh của tôi
Đà Nẵng, Vietnam
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Không đề

Ta gắng dìm sâu mọi nỗi đau
Mà sao dạ ấy cứ cồn cào
Muốn đập tan đi bao sầu mộng
Đã cố mà ta có được đâu...[DN]

Không đề

Cố tìm hơi ấm giữa đêm đông
Lại nghe lạnh rét chồng chất chồng
Con tim ngu dại hoài thương tiếc
Lần mò điểm tựa trong hư không…[DN]

Không đề


Anh vẫn thế mỗi sớm mai thức dậy
Vẫn hình dung một bóng dáng thân thương
Muốn gửi em điều rất đỗi bình thường
Ngày tốt lành may mắn nhiều em nhé!
Nhưng em ơi tự bao giờ có lẽ
Tin nhắn nào mang ý nghĩa cho em?
Đã bao lần anh nguyện ước trong đêm
Giấc ngủ em ngon và con tim ấm áp
Biết bao tin chẳng bao giờ hồi đáp
Anh vẫn cười vẫn âm thầm cầu chúc...cho em

Không đề


Đã hết rồi sao những yêu thương
Hôm qua chỉ giấc mộng vô thường
Cứ ngỡ ngủ say ngàn năm trước
Mãi đến bây giờ vẫn vấn vương...
[DN]

Không đề


Muốn bỏ đi để chẳng cần chi nữa
Cố gắng lòng lại chẳng thấy bình yên
Trong nỗi nhớ cồn cào của kẻ điên
Có nỗi đau âm thầm, hoang dại...
Ai đâu biết dẫu một lần gặp lại
...Cũng mang nhiều mật ngọt lẫn thương đau
Hạnh phúc trước, cay đắng vội theo sau...
Đời sẽ sống hay chết cùng năm tháng?

Bài không tên cuối cùng & bài không tên cuối cùng tiếp nối (Vũ Thành An)




Trong số chùm ca khúc 10 bài không tên của nhạc sĩ Vũ Thành An (vì không biết đặt tên là gì cho đúng nên gọi là "Bài không tên số..."), "Bài không tên cuối cùng" có lẽ là bài hay nhất.
Bài hát chất chứa đầy tâm trạng rất thật của một chuyện tình buồn.

"Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy thôi!
Ôi! đớn đau đã nhiều rồi, một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa...
Hứa cho nhiều... rồi lại quên.
Anh biết tin ai bây giờ?
Ngày còn đây, người còn đây
Cuộc sống nào chờ?

Này em hỡi!
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu?
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ những khi mình mặn nồng?

Này em hỡi!
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sai em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si!

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi!
Xin gửi em một lời chào, một lời thương, một lời yêu lần cuối cùng."


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=p0Hg8q08tt


(hát cho một ngày buồn...) 




"Này em hỡi! con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng hay sai em?"
Có cần thiết phải hỏi không? Mà bây giờ người ta cũng chẳng hỏi nhau nữa, cứ thế mà đi thôi, vội vã mà đi thôi... Chỉ có câu hỏi của người ca sĩ là da diết "ước ao có một ngày, gặp lại em, hỏi chuyện em..." 

Bài Không Tên Cuối Cùng ra đời năm 1965, lúc Vũ Thành An được 22 tuổi, khi bị chấn động tinh thần mạnh vì cuộc tình gẫy đổ. Bài hát này được hát đi hát lại nhiều lần ở khắp nơi đã ảnh hưởng tới người bạn cũ của ông. Điều này làm ông hối tiếc đã viết ra những điều không nên nói. Ông đã nghĩ là sẽ không bao giờ có cơ hội nói lại những điều mình không nên nói ấy. Mãi cho đến năm 1991, ông đã viết lại Bài không tên cuối cùng tiếp nối (gọi là "Bài không tên cuối cùng trở lại") để chuộc lại những lời đau đớn mà trong Bài không tên cuối cùng đã viết ra khi quá đau khổ vì bị phụ tình.

"Này em hỡi! con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng đấy em ơi!
Nếu chúng mình có thành đôi lứa chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau?"


Nhạc tình Vũ Thành An là một kết hợp của âm điệu nhẹ nhàng, lả lướt với lời hát như quyện vào tâm hồn người nghe. Những diễn tả đau thương, trách cứ, giận hờn theo từng cung bậc ập vào tâm khảm đến rã rời, đến ray rứt. Ai chẳng từng yêu, chẳng từng xót xa, lo âu? Thế nên cuối thập niên 60, tới đầu thập niên 70, một chuỗi sáng tác của Vũ Thành An được đón nhận nồng nàn và nghiễm nhiên trở thành những bản "Nhạc Tình Vũ Thành An", một dấu ấn lãng mạn của một thời!

"Bài Không Tên Cuối Cùng" không phải là bản nhạc cuối cùng, không phải là hết, mà đó là kỷ niệm cuối cùng của một cuộc tình. Những bản "không tên" là để dấu tên những người bạn liên quan đến những bài hát ấy.

Bài không tên cuối cùng trở lại

"Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là ngày hôm qua!
Ôi! ước ao có một ngày được gặp em, hỏi chuyện em lần cuối cùng.

Vẫn con đường, con đường cũ...
Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa..
Mưa vẫn bay... như hôm nào...
Người ở đâu? mình ở đây bạc mái đầu!

Này em hỡi! con đường em đi đó, con đường em theo đó chắc qua bao lênh đênh. 
Bao gập ghềnh có làm heo hắt, có dập tắt mất nét tươi nở nụ cười?

Này em hỡi! con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng đấy em ơi!
Nếu chúng mình có thành đôi lứa chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau?

Nếu không còn được gặp nữa
Giữ cho trọn ân tình xưa
Xin gửi em 1 lời nguyện "Được bình yên, được bình yên về cuối đời" 


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=6Z63Z1Rnwm

Tôi thích Tâm người khi người đã chết - Trình Phổ



Loài người như loài thú hoang
Có mắt nhưng không nhìn
Có tâm nhưng không thấy
Chung quanh chỉ có mình ta
Làm khổ đau cho người mình thưong, mình ghét
Nhưng vẫn tưởng là mình đang làm những điều hy sinh cao qúy
Đâu có biết chỉ cần một bàn tay ấm áp.

Loài người như ngọn lửa bùng lên
Đốt cháy thành than người mình thương mình ghét
Nhưng vẫn tưởng mình mang cho ánh sáng
Đâu có biết, đôi khi ánh sáng không cần
Mà chỉ cần hơi ấm tình người

Loài người như cơn bão tố
Giận gĩư, quay cuồng đạp đổ chung quanh
Nhưng vẫn tưởng mình mang cho gió mát, nước trong
Đâu có biết, đôi khi gió nước không cần
Mà chỉ cần những lời tha thứ

Tôi thích mặt trời buổi tối
Tôi thích mặt người sau đôi bàn tay che kín
Tôi thích Tâm người khi người đã chết
Tôi thích hành lang khu phố nghèo
Tôi thích một mình
và tôi thích chính tôi trong phòng không ánh sáng
vì loài người là mưa là gió là nắng là bão tố
là mặt trời ban ngày

[trình phổ]

Tình Yêu Cách Trở




Anh biết tại sao em luôn u buồn...
Và thường suy tư trong những chiều buông...
Em muốn xa anh phải không ?
Ôi đời ai hiểu tình yêu, mới yêu thì hứa 1 lòng...
Anh biết tại sao em anh hay buồn...
Vì sợ mai đây em khóc nhiều hơn...
Tay trắng nên anh nào mong, mơ nhiều
Cũng chỉ bằng không, vì yêu nên muốn xa người...

Em ơi đừng nói xa nhau, yêu em yêu mối duyên đầu
Xa em dù biết khổ đau, dứt bỏ tình yêu không nở
Anh nghèo biết tính làm sao, thì thôi nhé em...
Em có còn yêu anh như hôm nào...
Còn nhiều em ơi nên lắm khổ đau.
Em muốn xa anh thật sao, thôi đành
Kiếp nào gặp nhau, tình ta gởi gió mây sầu...